Ô KÌA SẮP ĐẾN MÙA ĐÔNG!
Phố đêm tấp nập cùng những ánh đèn đường vàng óng từ trên cao tỏa xuống. Không khí se lạnh làm lòng người cảm giác như mùa đông đã về. Thu vẫn chưa đi qua nhưng dường như ta đã chạm vào đông. Phố vẫn âm thầm đón nhận hương hoa sữa ven đường, rất nhẹ, lẩn khuất trong sương đêm vô hình của thu. Ta bất chợt nhớ về những ngày xưa. Ngày xưa, ta chẳng bao giờ nghĩ sẽ thích mùa đông đến vậy. Đông lạnh lẽo với nhưng cơn gió rét buốt rít qua khe cửa, chẳng có gì ngoài bầu trời u ám. Ngày xưa, ta thích mùa hè... Cả một khoảng trời vui chơi rộng mở khi hè sang. Ta tha hồ thỏa thê bơi lội lặn ngụp với dòng sông. Tha hồ thả diều, đá bóng. Ta dường như chẳng bao giờ có khái niệm về sự nóng bức của mùa hè. Với ta, hè là cả một thiên đường. Mỗi lần hè sang ta lại được về quê. Quê ta, một mảnh đất không giàu, rất giống nhiều vùng quê thuần nông khác.
Khi còn là một đứa trẻ ta luôn háo hức được trở về nơi ta sinh ra, nơi chôn nhau cắt rốn. Chỉ khi đặt chân xuống xe thôi là ta đá phăng đôi dép vào gầm giường để được đi chân trần nhảy loi choi trên nền nhà đất mát lạnh. Quê ta hồi đó dường như chẳng ai đi dép, tất cả mọi người kể cả trẻ con. Chỉ khi trước bữa ăn tối mọi người mới lôi đôi dép ở gầm giường ra cầu ao rửa chân và giúp đôi dép hoàn thành chức năng của nó.
Về quê ta thích nhất là được nằm trên chiếc võng cói mắc giữa nhà ông nội, nó luôn kêu kẽo kẹt mỗt khi ta đu đưa. Ta thường nằm cuộn hai mép võng lại, đong đưa thật cao và rồi ngủ lúc nào không hay giữa trưa hè oi bức. Với ta, quê hương đúng là một chùm khế ngọt. Ta không thể nào quên những lần đi nhổ gốc thuốc lào đã bẻ hết lá để bắt những con giun béo ú về chăm lũ ngan. Ta cùng lũ em ở quê rủ nhau đi ăn trộm dưa, được đi gặt, được đẩy trục lúa nặng ì, được đi câu cùng anh, được tắm ao, trèo cây, chạy thóc khi trời mưa, được ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng đậm chất đồng quê. Được biến mình thành một người dân quê thứ thiệt, thậm chí kể cả giọng nói. Sau những vụ hè như vậy ta thường đen bóng đi vì đày nắng. Mỗi lần cha đưa ta về luôn dặn cô dì chú bác đừng để ta ra nắng nhưng lần nào về đón cũng bất ngờ khi cậu con trai cởi áo ba lỗ ra. Cha luôn thấy nguyên hình chiếc áo ấy trên da, những chỗ nào áo che được đi thì trắng một chút những chỗ còn lại thì đen thui. Ông nội thường cười khà khà: "Đen cho nó khỏe", và lần nào cũng vậy sau mỗi dịp về quê thật lạ là ta lại béo ra.
Khi còn bé ta chỉ thấy mùa đông là lạnh cắt da cắt thịt, và mỗi lần tắm giặt vào mùa đông là cả một cực hình. Ta ghét phải giặt những chiếc áo len to sụ, tất nhiên lúc đó ta đủ tuổi để phải tự giặt những chiếc áo của mình. Mỗi lần tắm luôn phải ngồi co ro trong nhà tắm đợi mẹ mang nồi nước sôi vào để làm tan giá lạnh của nước máy. Lúc đó ta luôn ước mùa hè đến thật nhanh để được dội ào những gáo nước mát lạnh lên đầu và chẳng phải giặt những cái áo to sụ như vậy. Mùa hè đã níu kéo được ta suốt chặng đường dài của tuổi thơ nhưng dần dần mùa thu và mùa đông lại thế chỗ khi ta lớn lên. Mùa thu đến ầm thầm rồi bất chợt xôn xao với một trời đầy gió. Sau nhà là bãi sông với một con đê dài, ở đó có những cây bạch đàn cao vút cứ mỗi đợt gió là ngọn cây bị vít cong xuống và lao xao. Có mùa thu trời đầy gió ta mang diều của mùa hè ra thả, và rồi phải cố gắng lắm mới kéo được nó xuống vì những đợt gió chỉ muốn cuốn phăng nó đi. Còn giờ đây, ta tự hào với các bạn miền Nam là ta có mùa đông. Ta được mặc chiếc áo len cao cổ ra đường, mỉm cười nhìn những thiếu nữ mặc những bộ quần áo mốt của mùa đông, đeo những đôi găng tay nhỏ nhắn nhìn như búp bế và có đôi má ửng hồng vì lạnh. Được co ro ngồi vệ đường cùng bạn bè thưởng thức bắp ngô nướng hay hạt dẻ nóng. Được cuộn tròn trong chăn bông ngủ nướng mỗi sáng. Và đặc biệt có thể là được ai đó ngồi sau ôm eo, hai tay cho vào túi áo mình, tình tứ dạo quanh phố phường mà chẳng ngại ngần. Mỗi đợt gió về ta lại thì thầm một mình: Ô kìa sắp đến mùa đông...
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét